Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Nguyễn Đăng Khương



Nhà thơ trẻ Nguyễn Đăng Khương (Bến Tre)
 
 
Nghịch
 
Mùa hạ giá băng
trong ngôi nhà xa người
hai cái bóng trên vách yêu nhau
được ghi lại từ hình nhân trong ảnh
bóng đẹp đi bằng ngọn tóc
bóng lực đi bằng đầu ngón tay
cuộn nhau rã rời
 
Mùa đông oi nồng
người tình thênh thang gió
thềm nhà vắng tiếng con chó nhỏ
sự hấp dẫn của sắc đẹp và sức lực
đủ lông đủ cánh
đợi gió cạn bay đi.
 
 
Nhìn
 
Những vết thương giữa đời ngơ ngác
máu ta mơ xào xạc
luồn trong cánh rừng tiềm thức cơn đau
muốn vút lên mấy tầng vực sâu
lỗ mũi còn nhìn xuống
khứu giác của bầy dơi
tiếng kêu chết ngất trong đêm đồng loại
 
Những vết thương phương trời li quê
kiếp người lọt trong lòng dư án
phố mê man mê cung đại hạn
thỏa hiệp hay đánh đu
người cầm máu bằng tiếng cười sót lại
 
Những vết sẹo cha anh dạy ta
biết chấp nhận đừng khâu băng cự tuyệt.
 
 
Gió lặng
 
Nước lặng những cánh tay  còn vẫy
đục như giấc ngủ vùi
trong tròng mắt ngọn triều thần băng qua cái rộng dài đời sống
ta bay lên cái hẹp bầu trời
 
hình như không gian trong ta bị cầm tù
dòng sông kết nối
không còn chiều thanh thản
tắm cuộc ngày qua
 
ta bứng mất cái gì ta đánh thức
tiếng mùa
những thở than đổi thay như không hề thay đổi
trồng mấy mùa di cư
thất thu đam mê ngơ ngác đứng nhìn
 
trên sông gác mái giọng tình
không gian phiếm chỉ bóng hình vỡ tan
ngụp trong biển tối trang hoàng
bàn tay vẫn vẫy gió không thấy về...
 
 
Ký ức chiếc ấm đất
 
Ta nói với người cái sôi sục của lửa u ám sớm mai gay gắt buổi chiều
ẩn trong đắng chát dược tính cựa mình
hai phần ba cuộc đời ta hát bằng giọng phì phò uất nghẹn
ta nghe lời biển nói
bông hoa lạc mùa khóc mẹ
ta đi qua đời này bằng những dấu vân tay
trái khô rụng mùa mưa ẩm ướt
mộng bám đất mấy trăm năm
ký ức người xa xăm đồi cỏ
kìa xanh hơn
qua đồi kia lại thấy cỏ đồi này.
 
Ta tìm mình chỉ gặp lại cỏ cây nói bình minh khuất sau tay áo
bầy chim ra đi mang theo tuổi thanh xuân cùng tiếng thủ thỉ trong chiếc tổ từ lâu im bặt tình lau sậy oằn mình hơi ấm
anh trở lại làm gì trong tiếng dấu rêu xanh
bạn nói ta đốt đời ta bằng một que diêm
phải ta biết từ môi lửa này cái sục sôi khởi điểm
 
Ta tìm mình chỉ gặp lại những mảnh vỡ của ông lò ông táo dưới gốc lũy tre sau góc vườn chìm khuất
gặp triết lý dân nông thà rằng cho nát giỏ
bầy chuột khôn ranh ngồi ăn trên bẫy rập sáng ra hết mồi mà bẫy có sập đâu
ta sẽ làm tan những hạt sỏi trong hai trái thận em bàn chân đau nhảy qua bờ bệnh tử
cho ý niệm phân thân
môi xuân tròn đầy ta là siêu đất đang nung.
 
 
Mẹ
 
Sống hết đời sông mẹ về với lửa
lửa dâng cao không có đôi bờ
bảo rằng mi đừng cợt đùa ta nữa
hãy thơm lên mỹ vị cho người
lửa hỏi sao bà mãi đơn côi
mái tóc lặng nghe rì rào sóng vỗ
con cá nào hóa kiếp đêm nay
 
Sống hết đỉnh núi mẹ ngồi chơi với mây
chập chờn dưới chân, quàng lên ngực áo
tay run run mẹ chấp chới mặt trời
 
Rứt hết đời tơ mẹ chuyện trò với nhện
bát quái ngũ hành mầy chỉ tựa thôi
ung dung nhện cuộn lấy mồi
thưa rằng bà để tôi xơi
 
Lật hết đời chân mẹ chơi với đất
gương mặt thằng Hai… thằng Cát, thằng Trần
bây thành đạt hay là bây phù phiếm
nhớ tụi mầy, tụi mầy còn nhớ tao
 
Sống hết bình minh mẹ ngồi với cỏ
quấn chân làm gì hãy mọc xanh lên…
 
 
Tiếng gọi
 
Thẳng đứng vực âm chiều thanh sâu ý nghĩ
xác xơ chân đá sỏi
ngực triều va đập
ném bóng núi đỉnh không nhìn thấy
miền tây trôi trời ấm mắt huyền không
vạn cuộc người qua đi sông một mình ngồi lại
đơn chiếc cái nhìn trăng gọi sóng mồi côi
 
vòng tình xuất lá non bi kịch bướm
vườn người xa ngơ ngác lá về
nát rách bóng tán từ viền kịch tính
lửa cao dâng đâu vào trú tim mình
 
tiếng gọi vô hình từ mẻ lưới vô thinh
khói tẩy đồng vướng víu
nướng tiếng chim thơm phức bóng người
hạt lúa sót ngọt đau từ vụ trước
 
nước lên mưa xuống bám gót chân nhà
cánh đồng hụp dưới chân người thành phố
no đói thật gần
nỗi nhớ thì xa
 
gối đầu lên áng mây qua
sọt chân ngoài cõi ta bà lắng nghe…
 
-----------
Nguyễn Đăng Khương
Sinh 20.5.1975
Quê quán: xã Vĩnh Bình, huyện Chợ Lách, tỉnh Bến Tre.
Hiện công tác tại Trường THPT Trương Vĩnh Ký, Chợ Lách, Bến Tre.