Thứ Sáu, 9 tháng 9, 2011

TRÚC ĐÀO - NGUYỄN TẤT NHIÊN



Trời nào đã tạnh cơn mưa 
Mà giông tố cũ còn chưa muốn tàn 
Nhà người tôi quyết không sang 
Thù người tôi những đêm nằm nghiến răng 
Quên người - nhất quyết tôi quên 
Mà sao gặp lại còn kiên nhẫn chào.

Chiều xưa có ngọn trúc đào 
Mùa thu lá rụng bay vào sân em 
Mùa thu lá rụng êm đềm 
Như cô với cậu cười duyên dại khờ 
Bởi vì hai đứa ngây thơ 
Tình tôi dạo ấy là ngơ ngẩn nhìn 
Thế rồi trăng sáng lung linh 
Em mười sáu tuổi giận hờn vu vơ 
Sang năm mười bảy không ngờ 
Tình tôi nít nhỏ nằm mơ cũng thừa 
Tôi mười bảy tuổi buồn chưa 
Đầu niên học mới dầm mưa cả ngày...



Chiều nay ngang cổng nhà ai 
Nhủ lòng tôi chỉ nhìn cây trúc đào 
Nhưng mà không hiểu vì sao 
Gặp người xưa lại nhìn nhau mỉm cười ?