Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012


Người đàn bà ngồi đan
Ý Nhi

Giữa chiều lạnh 
Một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ 
Vừa nhẫn nại vừa vội vã 
Nhẫn nại như thể đó là việc phải làm suốt đời 
Vội vã như thể đó là lần sau chót 

Không thở dài 
không mỉm cười 
Chị đang giữ kín đau thương 
Hay là hạnh phúc 
Lòng chị đang tràn đầy niềm tin 
Hay là ngờ vực 

Không một lần nào chị ngẩng nhìn lên 
Chị đang qua những phút giây trước lần gặp mặt 
Hay sau buổi chia ly 
Trong mũi đan kia ẩn giấu niềm hân hoan hay nỗi lo âu 
Trong đôi mắt kia là chán chường hay hy vọng 

Giữa chiều lạnh 
Một người đàn bà ngồi đan bên cửa sổ 
Dưới chân chị 
Cuộn len như quả cầu xanh 
Đang lăn đi những vòng chậm rãi.


1/1984

Mẹ
Nguyễn Ngọc Ánh

   Cành bàng thả lá heo may 
Mẹ gầy, cái dáng khô gầy cành tre 
   Gót chai nứt nẻ đông hè 
Ruộng sâu bấm mãi đã tòe ngón chân 

   Mẹ ngồi vá áo trước sân 
Vá bao mong ước, tay sần mũi kim 
   Bát canh đắng là chân chim 
Lẫn vài con tép Mẹ tìm dành con 

   Co ro một mảnh chăn mòn 
Tàn đêm giấc ngủ hãy còn ngoài chăn 
   Mẹ gom giẻ rách, giấy manh 
Mặc đôi quang thủng giữ lành tiếng rao 

   Áo nâu phơi vẹo bờ rào 
Cái phận đã bạc còn cào phải gai 
   Quả cà cõng mấy củ khoai 
Con thút thít, Mẹ nghẹn hai ba lần 

   Tối về đến lớp bình dân 
I tờ nhặt được đôi vần lại rơi 
   Cha con trời gọi về trời 
Chái nhà mưa dột, ướt lời ru thương 

   Tiễn con ra chốn chiến trường 
Gạt thầm nước mắt mong đường con khô 
   Hai tay hết sẻ lại cho 
Còn phần Mẹ - một thân cò qua sông...


1994

Tự hát
Xuân Quỳnh

Chả dại gì em ước nó bằng vàng, 
Trái tim em anh đã từng biết đấy. 
Anh là người coi thường của cải, 
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay. 

Em cũng không mong nó giống mặt trời, 
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống, 
Lại mình anh với đêm dài câm lặng, 
Mà lòng anh xa cách với lòng em. 

Em trở về đúng nghĩa trái tim, 
Biết làm sống những hồng cầu đã chết, 
Biết lấy lại những gì đã mất, 
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin. 

Em trở về đúng nghĩa trái tim em, 
Biết khao khát những điều anh mơ ước, 
Biết xúc động qua nhiều nhận thức, 
Biết yêu anh và biết được anh yêu. 

Mùa thu nay sao bão giông nhiều ? 
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng ? 
Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm ? 
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh. 

Em lo âu trước xa tắp đường mình, 
Trái tim đập những điều không thể nói, 
Trái tim đập cồn cào cơn đói, 
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn. 

Em trở về đúng nghĩa trái tim em, 
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có, 
Vẫn ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa, 
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi.


Dấu chân qua trảng cỏ
Thanh Thảo

Buổi chiều qua trảng cỏ voi 
Ngước nhìn mút mắt khoảng trời long lanh 
Gió nghiêng ngả giữa màu xanh 
Tiếng bầy chim két bỗng thành mênh mang 

Lối mòn như sợi chỉ giăng 
Còn in đậm đặc vô vàn dấu chân 
Dấu chân ai đọc nên vần 
Nên nào ai biết đi gần đi xa. 
Cuộc đời trải mút mắt ta 
Lối mòn nhỏ cũng dẫn ra chiến trường 

Những người sốt rét đang cơn 
Dấu chân bấm xuống đường trơn, có nhoè?... 

Chiếc bòng con đựng những gì 
Mà đi cuối đất mà đi cùng trời 
Mang bao khát vọng con người 
Dấu chân nho nhỏ không lời không tên 

Thời gian như cỏ vượt lên 
Lối mòn như sợi chỉ bền kéo qua 
Ai đi gần ai đi xa 
Những gì gợi lại chỉ là dấu chân. 

Vùi trong trảng cỏ thời gian 
Vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta 
Vẫn đằm hơi ấm thiết tha 
Cho người sau biết đường ra chiến trường...